TỊNH AN, vay trả khổ vô cùng
Tịnh Giác, nào thua nghiệp chẳng dung
Tịnh Ngộ, cũng cùng vay với trả
Tịnh Liên, nào khác nghiệp chẳng tha
Tịnh Hoa, cùng phận trong nhân quả
Tịnh Hiền, duyên đủ đở thôi mà
Đức Tâm, quyết xả, ra hoằng pháp
Đức an, không hạp với nhiều môn
Đức Thọ, đã khôn nên cầu tịnh ( cực lạc)
Đức Tín, tự tin thoát ái hà
Giác Văn, đã quyết làm chân thật
Quảng Phú, kết duyên tất cả chung
Tâm Hải, hãy cùng đồng phát nguyện
Thu Thảo, muội ơi cứ tự nhiên
Tịnh An, xưa khổ triền miên ấy
Từ khi tin PHẬT quyết về tây
Tất cả trước đây không nghĩ tới
Nhân quả thật mà, chẳng giỡn chơi
Tịnh An ta đã tơi bời trả
Thật, đệ muội ơi khổ của ta ( không nói hết)
Hằng hà vô số không tính đếm
Vì ta gây tạo, nó phải tìm
Muốn sống tốt im, thì đừng vọng
Tịnh an ngu ngốc, trả sáu vòng
Tốt rồi kiếp cuối, không còn khổ
Vì PHẬT Di ĐÀ, quyết niệm vô ( sửa lỗi lầm)
Cũng không còn sợ khi nghiệp trổ
Bởi vì mê muội đã hồ đồ ( lãnh quả,)
Đệ muội chúng ta cầu tịnh thổ
Tốt rồi giác ngộ, hết vô luân hồi
Đời nầy cuối, nghiệp hết lôi
Quyết không phạm lỗi, mới ngồi được sen ( liên hoa hóa sanh)
Không còn lo lắng nghèo hèn
Cũng không cần thiết chê khen của đời
Ta tu, ta tốt , đời ơi
Mặc đời cười cợt nói lời miệt khinh
Ta tu, để thoát dục hình ( trả vay)
Ta tu, ta cứu kiếp mình hết đau
Thế gian tà giáo cao trào
Tu không đúng pháp, thì mau vô thường
Ta bà là cõi mượn nương
Dùng làm phương tiện tìm đường, thoát ra ( cầu sanh)
Phải cần tường tận, chánh, tà
Nếu không nó dẫn đoạ sa chôn vùi
PHẬT nhìn Ngài sẽ không vui
Các con mê muội quên lời dạy, răng
Nghĩ rằng đây tốt vĩnh hằng
Nên nhiều tham đắm, thì tăng Diêm Phù
Đốn thừa viên mãn không tu
Tà tri dụ hoặc, thì ngu mê liền
Vậy nên tâm loạn đảo điên
Thì không thoát khỏi xích xiềng Diêm Vương
Nơi đây sớm gặp vô thường
Sáu đường thống khổ, vào ngay nẻo nào ( địa ngục, ngạ quỷ, súc sanh, A tu la)
Không tin cực lạc thật sao ?
Cạn lời, các vị vẫy chào từ nay
Các vị , tiếp tục trả hoài
Nhóm con về PHẬT báy bay nhe người
A Di ĐÀ PHẬT A Di ĐÀ PHẬT
A Di ĐÀ PHẬT A Di ĐÀ PHẬT
A Di ĐÀ PHẬT A Di ĐÀ PHẬT
PHẬT thấy ta đau bảo cầu sanh
Vô thường nó nói, PHẬT đừng giành...

Giới Luật 027- Tại Gia Luật Yếu Quảng Tập - Kinh Ngũ Giới Tướng - Buổi 13- Giới Vọng Ngữ - Phần 1

Pháp Ngữ Mới Nhất
Thống Kê Truy Cập
Đang truy cập: 14
Hôm nay: 69
Tháng hiện tại: 3702
Tổng lượt truy cập: 215502
Các bậc tiền bối của Tịnh Độ
Pháp môn Tịnh độ Lý cực cao sâu, Sự cực giản dị. Do vậy, người thiên tư thông mẫn, tri kiến cao siêu thường xem Tịnh độ là pháp tu của bọn ngu phu, ngu phụ, chẳng chịu tu trì. Nào biết đây là pháp môn rốt ráo để mười phương Tam thế hết thảy chư Phật, trên thành Phật đạo, dưới độ chúng sinh, thành thủy, thành chung. Họ thấy kẻ ngu phu, ngu phụ tu được pháp nầy bèn coi thường, sao chẳng xét trong hội Hoa Nghiêm, bậc đã chứng bằng với Phổ Hiền, bằng với chư Phật, vẫn phải dùng mười đại nguyện vương hồi hướng vãng sinh Tây Phương Cực Lạc ngõ hầu viên mãn Phật quả? Miệt thị pháp môn Tịnh độ chẳng chịu tu là coi những vị trong hội Hoa Nghiêm thuộc hạng người gì? Chỗ quy tông cuối cùng của kinh Hoa Nghiêm có đáng nên tôn trọng hay nên coi thường đây?
Có thái độ như vậy không có gì khác hơn là do chưa xét kỹ nguyên do của từng pháp môn thông thường và đặc biệt, cũng như Tự lực, Phật lực, đại, tiểu, khó, dễ, nên mới đến nỗi như thế. Nếu đã xét kỹ, há chẳng học đòi Hoa Nghiêm hải chúng, nhất trí tiến hành cùng cầu vãng sinh ư?
-ẤN QUANG ĐẠI SƯ GIA NGÔN LỤC-