Hành trang gói gọn danh hiệu PHẬT
Ôm cất giữ mang giúp cứu mình
Hiểu rồi gác lại, không sinh vọng
Sáu nẻo trầm luân có chẳng không
Đắm say một kiếp, không trả nổi
Tàn hơi lưu lạc, tiếp luân hồi
Đời người ngắn tạm, ôi quá khổ
Một niệm sai rồi, ác chui vô ( vô để trả)
Hồ đồ một kiếp, đau nhiều lắm
Cũng vì sai sót khởi vọng tâm
Âm thầm quả trổ, không tránh khỏi
Khổ thật đó thôi, trả nổi đâu
Sợ lắm về đâu, khi phước cạn
Kiếp nầy nhiều thứ trả ngút ngàn
Nặng mang hình tướng, thân hoại giả
Lại chấp ngu mê, lạc ái hà ( tham ngũ dục)
Thân ta, ta mượn đi hay trả ?
Dừng lại được rồi, nhiễm thoát ra
Không nhìn xa rộng, không buông được
Niệm trước sửa rồi, niệm sau mê
Nặng nề vay trả, trôi lăn mãi ( khổ lắm)
Lục đạo vô rồi khổ lắm thay
Mỗi ngày tường tận thân người khó
Đời nầy kiếp cuối hãy ráng lo (cầu giải thoát)
Thương cho người lạc say hoài mộng
Chìm đắm giả trần hoại hư không
Sáu vòng thống khổ, ai thay trả ( tự chịu trả vay)
Ác đạo người ơi có thật mà
Do tâm ta tạo, do ta cả
Ngũ dục mê rồi, khó thoát ra
Hằng hà nghiệp dẫn ta sai lạc
Một niệm sai lầm mất xác hồn
Ngu khôn đều khổ không tránh khỏi
Già trẻ gái trai, như nhau thôi
Ai tin có cõi tây phương ấy
Tín nguyện thật tu thoát khổ đây
Thân nầy tốt xấu đều vay mượn
Chẳng thật ta đâu, của vô thường
Nhờ nương một kiếp cầu giải thoát
Lưới thưa không lọt sót mãi may
Đã nhiều vay trả, đau nhiều lắm
Vì ta mê muội tạo gieo mầm
Thăng trầm, trôi nổi, trong biển khổ
Cứ thích luân hồi ba cõi vô
Hồ đồ đến vậy,, còn chưa thấy
Quanh quẩn tự tìm tự vần xoay
Khổ nầy,, tính đếm sao cho hết
Tắt thở,, chết rồi vẫn chưa xong ( chết phải trả)
Lòng vòng trả mãi từng thứ một
Không tốt, thật mà đừng mê lầm
Tâm tâm tỉnh giác, nhìn chân tướng
Sẽ nhận ra ngay, chẳng nên vương
Nghiệp nhân khi trổ, không thể tưởng
Trả vô lượng kiếp chẳng bình thường
Vấn vương, khó thoát đường lục đạo
Buông xuống cứu mình, cầu sanh mau
A Di ĐÀ PHẬT A Di ĐÀ PHẬT
A Di ĐÀ PHẬT A Di ĐÀ PHẬT
A Di ĐÀ PHẬT A Di ĐÀ PHẬT
Thân nầy cũng tứ đại hợp thành
Chẳng cái gì ta,, vậy mà tranh...

Giới Luật 027- Tại Gia Luật Yếu Quảng Tập - Kinh Ngũ Giới Tướng - Buổi 13- Giới Vọng Ngữ - Phần 1

Pháp Ngữ Mới Nhất
Thống Kê Truy Cập
Đang truy cập: 24
Hôm nay: 68
Tháng hiện tại: 3701
Tổng lượt truy cập: 215501
Các bậc tiền bối của Tịnh Độ
Pháp môn Tịnh độ Lý cực cao sâu, Sự cực giản dị. Do vậy, người thiên tư thông mẫn, tri kiến cao siêu thường xem Tịnh độ là pháp tu của bọn ngu phu, ngu phụ, chẳng chịu tu trì. Nào biết đây là pháp môn rốt ráo để mười phương Tam thế hết thảy chư Phật, trên thành Phật đạo, dưới độ chúng sinh, thành thủy, thành chung. Họ thấy kẻ ngu phu, ngu phụ tu được pháp nầy bèn coi thường, sao chẳng xét trong hội Hoa Nghiêm, bậc đã chứng bằng với Phổ Hiền, bằng với chư Phật, vẫn phải dùng mười đại nguyện vương hồi hướng vãng sinh Tây Phương Cực Lạc ngõ hầu viên mãn Phật quả? Miệt thị pháp môn Tịnh độ chẳng chịu tu là coi những vị trong hội Hoa Nghiêm thuộc hạng người gì? Chỗ quy tông cuối cùng của kinh Hoa Nghiêm có đáng nên tôn trọng hay nên coi thường đây?
Có thái độ như vậy không có gì khác hơn là do chưa xét kỹ nguyên do của từng pháp môn thông thường và đặc biệt, cũng như Tự lực, Phật lực, đại, tiểu, khó, dễ, nên mới đến nỗi như thế. Nếu đã xét kỹ, há chẳng học đòi Hoa Nghiêm hải chúng, nhất trí tiến hành cùng cầu vãng sinh ư?
-ẤN QUANG ĐẠI SƯ GIA NGÔN LỤC-