Đường ly biệt, mỗi người đều đối mặt
Phút lâm chung, đau cắt xẻo thân đòi
Một kiếp đâu, nào trả một kiếp thôi
Gọi là nghiệp, phải luân hồi để trả
Khi nó trổ, lại rên than khổ quá
Tạo vô vàn nào nghĩ đã làm ra
Ngày tháng năm vọng tưởng dục sáu nhà
Lâu xa kiếp đã gây ra vô lượng
Duyên chưa đủ nó nương nên chưa đến
Đòi bốn bề vận mệnh nói hên xui
Nhân xưa gieo hiện tại quả chưa mùi
Không dừng lại nó chôn vùi nhiều kiếp
Trước mắt ta họ vô thường không kịp
Gặp người thân trực tiếp nói giả từ
Vì nó đòi không thiếu cũng không dư
Không lời lỗ không bù trừ gì được
Không cho hứa trả sau hay trả trước
Không nương tay không được thế thay vì
Thật đó mà, chẳng dối gạt người chi
Nhìn kĩ lại những gì mình gây tạo
Thì biết rõ lời nầy không lừa láo
Một đời người sau trước rất nhiều đau
Vì ta mê nghĩ thật cứ đưa vào
Đầy A lại nói sao không chướng ngại
Chúng ta mê nên thường hay vấp phải
Tội chất chồng hay nghĩ chuyện bình thường
Không ra ngoài được mấy chữ ghét thương cứ lầm tưởng ba đường không có thật
Vì thoát khổ ta giảm dần vật chất
Đừng vấn vương nó hại mất không hay
Nó là Ma đủ loại tiếp cận hoài
Nó hủy hoại tương lai ta làm PHẬT
Chưa biết tu thích nhiều ôm giữ cất
Giờ tu rồi, biết không thật của mình
Hiểu rõ rồi, không khởi niệm thêm sinh
Nhờ định lực của mình trong tu tập
Ta trung đạo. mặc ai cao ai thấp
Họ ngông cuồng bất chấp kiếp tạm nầy
Đã bao kiếp đổi thây làm Ma,Thú
Vì cứ nghĩ nhà ta chưa Nhiều, Đủ ( tham)
Vẫn mãi ngu tìm xa tận Diêm Phù
Chuốc luân hồi sanh tử khổ thiên thu
Không tin giả, phù du mê nó lắm
Đường sanh tử chuyển xoay xa thăm thẳm
Ai cứu mình, sao cứ mãi mê lầm
Hỏi rằng ta, tâm còn có hay không
Mãi chìm đắm rồi thăng trầm trả quả
Hãy tỉnh lại đừng lạc đường xa quá
Ở quê nhà, CHA đang đợi chúng ta
Mỗi ngày qua mạng ngắn rõ rồi mà
Đang lần lượt đi ra nơi phần Mộ
Khi sanh ra đến nay toàn buồn khổ
Có vui gì những hỉ nộ thế gian
Sống bao nhiêu tội đã có vô vàn
Mang chi nữa, ngút ngàn đường đoạ lạc
Ăn chờ chết, ngoài ra không chi khác
Đoạt tranh giành độc ác chẳng nhân từ
Nhân đã gieo, quả một chút không dư
Bầm dập trả từ từ trong cõi dữ
A Di ĐÀ PHẬT A Di ĐÀ PHẬT
A Di ĐÀ PHẬT A Di ĐÀ PHẬT
A Di ĐÀ PHẬT A Di ĐÀ PHẬT
Quay trở lại tuổi thơ dần lên lớn
Mới tân tường việc xấu đã nhiều hơn..
mopham
Các bậc tiền bối của Tịnh Độ
Pháp môn Tịnh độ Lý cực cao sâu, Sự cực giản dị. Do vậy, người thiên tư thông mẫn, tri kiến cao siêu thường xem Tịnh độ là pháp tu của bọn ngu phu, ngu phụ, chẳng chịu tu trì. Nào biết đây là pháp môn rốt ráo để mười phương Tam thế hết thảy chư Phật, trên thành Phật đạo, dưới độ chúng sinh, thành thủy, thành chung. Họ thấy kẻ ngu phu, ngu phụ tu được pháp nầy bèn coi thường, sao chẳng xét trong hội Hoa Nghiêm, bậc đã chứng bằng với Phổ Hiền, bằng với chư Phật, vẫn phải dùng mười đại nguyện vương hồi hướng vãng sinh Tây Phương Cực Lạc ngõ hầu viên mãn Phật quả? Miệt thị pháp môn Tịnh độ chẳng chịu tu là coi những vị trong hội Hoa Nghiêm thuộc hạng người gì? Chỗ quy tông cuối cùng của kinh Hoa Nghiêm có đáng nên tôn trọng hay nên coi thường đây?
Có thái độ như vậy không có gì khác hơn là do chưa xét kỹ nguyên do của từng pháp môn thông thường và đặc biệt, cũng như Tự lực, Phật lực, đại, tiểu, khó, dễ, nên mới đến nỗi như thế. Nếu đã xét kỹ, há chẳng học đòi Hoa Nghiêm hải chúng, nhất trí tiến hành cùng cầu vãng sinh ư?
-ẤN QUANG ĐẠI SƯ GIA NGÔN LỤC-