Nay thời mạt nếu còn chưa ngộ
Khổ nữa rồi ác đạo phải vô
Đừng nghĩ tắt thở xuống mồ
Đã là xong chuyện không vô A Tỳ (mơ à)
Dễ dàng vậy tu chi cho cực
Để ăn chơi thỏa sức khoái mê
Nghĩ ngu khi nghiệp trổ về
Bốn bề vây bủa không chê giàu nghèo
Nó đã đeo chạy đâu cho thoát
Một vi trần không sót nó đâu
Nó làm nức trán bể đầu ( tai nạn giao thông)
Hố sâu rớt xuống đầu mình đứt hai ( động đất chết ngắc)
Đủ thứ kiểu thiên tai để chết
Nhưng chết rồi chưa hết tội lâu (sâu dầy)
Trả vay mới tính bắt đầu
Bao lâu ra khỏi chảo dầu Diêm Vương
Vốn nhân quả không nhường khôn dại
Nó chỉ nương kẻ biết sửa sai
Sợ thì đừng khoái mê hoài
Vô thường bất chợt thẳng tay thẳng dò ( chết không kịp trở tay)
Vì chẳng lo cứu mình khi thở
Bỏ qua luôn từng phút từng giờ
Mạng mình, mình lại làm ngơ
Ai vào đây giúp, dại khờ vậy chi
Ở nơi nầy thứ gì cũng tội
Tội đủ rồi thì nghiệp tới lôi
Đủ thứ đủ chuyện để đòi
Vay thì phải trả khổ rồi nhiều đau
Hãy tỉnh giác tu mau còn kịp
Một kiếp người mấy dịp được làm ( thân người khó được)
Cứu mình đoạn sửa ái tham
Cứu mình kiếp cuối thoát giam sáu đường
Cứu mình không ghét không thương ( xả ái sân)
Cứu mình ra khỏi vấn vương giả phù
Cứu mình nhất định phải tu
Cứu mình phải biết pháp tu để hành
Cứu mình niệm Phật cầu sanh
Cứu mình chấm dứt, thắng, giành, thua, hơn
Cứu mình không, giận, trách, hờn
Cứu mình ai muốn thua hơn mặc người
Cứu mình xin chớ dễ ngươi
Cứu mình Phật pháp đừng lười nơi đây
Cứu mình ra khỏi khổ nầy
Cứu mình nhìn thấu nơi đây nghiệp nhiều
Ta bà nào tốt được nhiêu
Chúng ta đừng dại ngu liều hại thân
Nhà nhà tâm tốt dần dần
Người người sửa sửa ân cần dồi trao
A Di ĐÀ PHẬT niệm vào
Đây là gươm báu giúp ta phá trừ
Vô minh phiền não nhiều dư
A Di ĐÀ PHẬT niệm trừ sạch ngay
Bởi vì tên PHẬT của NGÀI
Mười phương pháp giới không ai sánh bằng
Niệm Ngài, huệ, mạng, phước tăng
An nhiên tự tại vĩnh hằng thong dong
Kiếp nầy phải thoát sáu vòng
Nếu không lại tiếp vào trong tam đồ
Bởi vì toan tính mưu mô
Không vô ác đạo vì vô nơi nào ?
Ta bà chỉ tựa chiêm bao
Vì sao ta lại thích vào nhiều sâu ?
A Di ĐÀ PHẬT A Di ĐÀ PHẬT
A Di ĐÀ PHẬT A Di ĐÀ PHẬT
A Di ĐÀ PHẬT A Di ĐÀ PHẬT
Lẩn quanh mãi cuối cùng ai thay khổ ?
Tự mình làm tự phải chịu nghiệp vô ( trả)
mopham
Các bậc tiền bối của Tịnh Độ
Pháp môn Tịnh độ Lý cực cao sâu, Sự cực giản dị. Do vậy, người thiên tư thông mẫn, tri kiến cao siêu thường xem Tịnh độ là pháp tu của bọn ngu phu, ngu phụ, chẳng chịu tu trì. Nào biết đây là pháp môn rốt ráo để mười phương Tam thế hết thảy chư Phật, trên thành Phật đạo, dưới độ chúng sinh, thành thủy, thành chung. Họ thấy kẻ ngu phu, ngu phụ tu được pháp nầy bèn coi thường, sao chẳng xét trong hội Hoa Nghiêm, bậc đã chứng bằng với Phổ Hiền, bằng với chư Phật, vẫn phải dùng mười đại nguyện vương hồi hướng vãng sinh Tây Phương Cực Lạc ngõ hầu viên mãn Phật quả? Miệt thị pháp môn Tịnh độ chẳng chịu tu là coi những vị trong hội Hoa Nghiêm thuộc hạng người gì? Chỗ quy tông cuối cùng của kinh Hoa Nghiêm có đáng nên tôn trọng hay nên coi thường đây?
Có thái độ như vậy không có gì khác hơn là do chưa xét kỹ nguyên do của từng pháp môn thông thường và đặc biệt, cũng như Tự lực, Phật lực, đại, tiểu, khó, dễ, nên mới đến nỗi như thế. Nếu đã xét kỹ, há chẳng học đòi Hoa Nghiêm hải chúng, nhất trí tiến hành cùng cầu vãng sinh ư?
-ẤN QUANG ĐẠI SƯ GIA NGÔN LỤC-