Nghiệp là thật, luân hồi cũng thật
Vậy không nên, cất giữ ôm lâu (không chấp trước)
Nghiệp nó hành rất khó quay đầu
Nó ghì chặt ta đâu hay biết
Sống trong cái sanh ly tử biệt
Khổ vô cùng, nhiều nghiệp vô cùng
Nhởn nhơ, cứ nghĩ chung chung
Chết là đã khỏe, hãi hùng làm sao
Nhìn lại chút, nghiệp kia mau trổ
Nó NO tha già trẻ gái trai
Nghiệp kia góp nhặt lâu ngày
Tại ai, cũng tại mê say đem về
Ta đến đây để mà quằn quại ( trả ân oán)
Nào phải ta đến để tham say (đắm chìm)
Ta đây do nghiệp sắp bày
Phải đâu để khoái lạc say nhiễm trần
Ta cứ vọng có thân để hưởng
Là đương nhiên đã định sẵn rồi
Đừng đừng, đừng dại ai ôi
Thân nầy mà có, nghiệp lôi hình thành
Bốn cái ân, oán vay nợ trả
Cõi nam phù oán tụ, có ta
Trả thôi, vay nữa chi mà
Khổ nầy ai hiểu, tự ta lôi về
Phải thoát mê, cứu mình kiếp cuối
Khổ nhiều rồi, giả tạm ngậm ngùi ( vay trả)
Ân ân, oán oán không vui ( trong vui có khổ)
Chúng ta đừng mãi, chôn vùi nhiều đau
Chuyển sửa tu, bước vào giải thoát
Nếu còn mê, khó sót luân hồi
Không nên say đắm vần trôi
Khổ rồi, chồng khổ, hỡi ôi ta khờ
Pháp giới đau, chúng ta sao nỡ
Rõ ràng ta giúp đỡ được mà
Vì sao ta lại bỏ qua
Mặc cho sanh chúng lầm đường mất thân
Ta cũng có một phần trách nhiệm
Giúp cho người giải thoát biết tìm
Họ đủ duyên tỉnh trong một niệm
Sẽ không còn đi kiếm khổ kia
Dần lâu hư vọng biết lìa ( hết tham)
Vậy là họ thoát khổ kia được rồi
Họ cũng không kiếm lôi nghiệp nữa
Giác ngộ rồi, biết sợ họ chừa ( không tạo nghiệp)
Tránh xa nhân quả sớm trưa ( không vọng tưởng)
Họ tin họ sửa, tốt rồi PHẬT ơi
Tây phương cực lạc tuyệt vời
Chúng con xác định về nơi liên trì ( ao thất bảo)
Mãn duyên, PHẬT đón con đi
Cõi nầy con ngán, không gì không tan ( huyễn mộng)
Đủ rồi thống khổ ngút ngàn
Ôm mang ngũ ấm lầm than sáu đường
Con ngu cứ mãi vấn vương
Vô thường bất chợt, ba đường tránh đâu
Ngộ chưa, thoát kiếp khổ sầu
Nơi đâu trường thọ thì cầu về ngay ( cực lạc)
Tây Phương giáo chủ là Ngài
A Di ĐÀ PHẬT không ai mà bằng
Niệm Ngài phước mạng thọ tăng
Tương lai làm PHẬT vĩnh hằng thiên thu
Ham chi, những thứ hoại phù
Nó chỉ là mộng, ta ngu mê hoài
Thấy ta mê, nó mừng nó khoái
Vì nó đang dụ được ta say
Nó đang dẫn dắt mỗi ngày
Ta không tỉnh giác thì say càng nhiều
Người đã sai, họ không chịu hiểu
Cứ phân minh chối biến đủ điều
Mê mờ thì thích trò chiêu
Đến khi nghiệp trổ rất nhiều đau thương
Ai tin và sợ vô thường
Hãy cùng phát nguyện Tây Phương cùng về
A Di ĐÀ PHẬT A Di ĐÀ PHẬT
A Di ĐÀ PHẬT A Di ĐÀ PHẬT
A Di ĐÀ PHẬT A Di ĐÀ PHẬT
Luân hồi nhiều khổ lắm
Chúng ta đừng mê lầm.

Giới Luật 027- Tại Gia Luật Yếu Quảng Tập - Kinh Ngũ Giới Tướng - Buổi 13- Giới Vọng Ngữ - Phần 1

Pháp Ngữ Mới Nhất
Thống Kê Truy Cập
Đang truy cập: 25
Hôm nay: 59
Tháng hiện tại: 3692
Tổng lượt truy cập: 215492
Các bậc tiền bối của Tịnh Độ
Pháp môn Tịnh độ Lý cực cao sâu, Sự cực giản dị. Do vậy, người thiên tư thông mẫn, tri kiến cao siêu thường xem Tịnh độ là pháp tu của bọn ngu phu, ngu phụ, chẳng chịu tu trì. Nào biết đây là pháp môn rốt ráo để mười phương Tam thế hết thảy chư Phật, trên thành Phật đạo, dưới độ chúng sinh, thành thủy, thành chung. Họ thấy kẻ ngu phu, ngu phụ tu được pháp nầy bèn coi thường, sao chẳng xét trong hội Hoa Nghiêm, bậc đã chứng bằng với Phổ Hiền, bằng với chư Phật, vẫn phải dùng mười đại nguyện vương hồi hướng vãng sinh Tây Phương Cực Lạc ngõ hầu viên mãn Phật quả? Miệt thị pháp môn Tịnh độ chẳng chịu tu là coi những vị trong hội Hoa Nghiêm thuộc hạng người gì? Chỗ quy tông cuối cùng của kinh Hoa Nghiêm có đáng nên tôn trọng hay nên coi thường đây?
Có thái độ như vậy không có gì khác hơn là do chưa xét kỹ nguyên do của từng pháp môn thông thường và đặc biệt, cũng như Tự lực, Phật lực, đại, tiểu, khó, dễ, nên mới đến nỗi như thế. Nếu đã xét kỹ, há chẳng học đòi Hoa Nghiêm hải chúng, nhất trí tiến hành cùng cầu vãng sinh ư?
-ẤN QUANG ĐẠI SƯ GIA NGÔN LỤC-