57 năm qua ác quá nhiều
Tâm bày kế hiểm, ý độc chiêu
Mưu sâu, ác xấu không gì thiếu
Giờ mới nhận ra, mình tội đủ điều
Bất chợt nhận ra lý vô thường
Giật mình, nhớ lại có tây phương
Hân hoan tiếp nhận, về tu dưỡng
Vững tâm, hết sợ chuyện sáu đường
Muốn về cực lạc, cũng dễ mà
Chỉ cần chân thật, xả buông ra
Chuyển lại trước kia ta mê muội
Kiếp nầy làm được, thoát ngậm ngùi
Lâu xa vay trả chôn vùi khổ
Chắc hẳn lâu rồi, ác đạo vô
Vì làm thân Thú, nên khó ngộ
Nhiều lắm khổ đau cõi tam đồ
Thay thân luân chuyển sáu vòng
Nếu tu chưa đúng, khổ chồng, hơi lâu..
Ngàn đau, ức kiếp vạn sầu
Rồi khi hết thở, về đâu hỡi người
Tỉnh đi, đừng dại dễ ngươi
Đừng nghĩ nói nói cười cười, là an
Thoáng qua, một cái vô hàng ( chết ngắc)
Nào ai lường được, chết đang tới gần
Sửa sửa sửa, sửa tâm khẩu thân
Sửa dần cho tốt, và cần tính tâm
Chánh nhân tinh tấn gieo mầm
Kiếp nầy phải thoát thăng trầm tử sanh
Ta nhiều tội, danh tài lợi hưởng
Nào hay đâu, nghiệp dữ sáu đường
Đảo điên ghét ghét, thương thương
Tạo bao nhiêu kiếp luân phiên trả hoài
Hoại giả ấy, còn say sẽ khổ
Vì là nhân đọa lạc dẫn vô
Chúng ta mê hoặc hồ đồ
Bao giờ sợ khổ, cứu mình vần xoay
Nếu cõi nầy tâm tham không sửa
Nhân không lành, quả xấu không chừa
Vẫn mê hư vọng sớm trưa ( cả ngày sống trong tham)
Vẫn không biết đủ, không chừa thứ chi
Nhiều khổ lắm, dừng đi mới thoát
Nhân quả mà, không sót một ai
Chúng ta chìm đắm sắc tài
Rồi thì tự trả bao nhiêu khổ sầu
Chúng ta xác định về đâu ?
Câu này hỏi thật, khuyên cùng cầu Tây
Đủ rồi vay mượn nơi nầy
Đủ rồi tạo tác, thay THÂY đủ rồi ( súc sanh)
Còn thở, niệm PHẬT sửa thôi
Nếu không làm được, vần trôi bao giờ ?
Vô minh kiếp cuối làm ngơ ( không tu cứu mình)
Khổ rồi phải chịu từng giờ đớn đau ( khổ không nói hết)
Ta bà sửa thật tốt vào
Nhiều đời được thoát khổ đau đó người
Chúng ta nếu mãi dễ ngươi
Thoáng qua một niệm, nói cười được đâu ( chết trong tích tắc)
A Di ĐÀ PHẬT A Di ĐÀ PHẬT
A Di ĐÀ PHẬT A Di ĐÀ PHẬT
A Di ĐÀ PHẬT A Di ĐÀ PHẬT
Bước qua tuổi 57 thử hỏi đã tạo bao nhiêu là tội
Vậy thì vay trả đến khi nào mới hết.

Giới Luật 027- Tại Gia Luật Yếu Quảng Tập - Kinh Ngũ Giới Tướng - Buổi 13- Giới Vọng Ngữ - Phần 1

Pháp Ngữ Mới Nhất
Thống Kê Truy Cập
Đang truy cập: 29
Hôm nay: 64
Tháng hiện tại: 3697
Tổng lượt truy cập: 215497
Các bậc tiền bối của Tịnh Độ
Pháp môn Tịnh độ Lý cực cao sâu, Sự cực giản dị. Do vậy, người thiên tư thông mẫn, tri kiến cao siêu thường xem Tịnh độ là pháp tu của bọn ngu phu, ngu phụ, chẳng chịu tu trì. Nào biết đây là pháp môn rốt ráo để mười phương Tam thế hết thảy chư Phật, trên thành Phật đạo, dưới độ chúng sinh, thành thủy, thành chung. Họ thấy kẻ ngu phu, ngu phụ tu được pháp nầy bèn coi thường, sao chẳng xét trong hội Hoa Nghiêm, bậc đã chứng bằng với Phổ Hiền, bằng với chư Phật, vẫn phải dùng mười đại nguyện vương hồi hướng vãng sinh Tây Phương Cực Lạc ngõ hầu viên mãn Phật quả? Miệt thị pháp môn Tịnh độ chẳng chịu tu là coi những vị trong hội Hoa Nghiêm thuộc hạng người gì? Chỗ quy tông cuối cùng của kinh Hoa Nghiêm có đáng nên tôn trọng hay nên coi thường đây?
Có thái độ như vậy không có gì khác hơn là do chưa xét kỹ nguyên do của từng pháp môn thông thường và đặc biệt, cũng như Tự lực, Phật lực, đại, tiểu, khó, dễ, nên mới đến nỗi như thế. Nếu đã xét kỹ, há chẳng học đòi Hoa Nghiêm hải chúng, nhất trí tiến hành cùng cầu vãng sinh ư?
-ẤN QUANG ĐẠI SƯ GIA NGÔN LỤC-