Thời mạt pháp chúng ta hãy ngộ
ĐỨC PHỤ TỪ, hứa độ khắp cùng
Bốn mươi tám nguyện hành chung
Cuối cùng thoát khỏi tử sanh hãi hùng
Thời mạt pháp chúng sanh chưa ngộ
Khổ nữa rồi mất kiếp, luân hồi
Vì lời PHẬT dạy, bỏ trôi
Hỡi ôi, lại khổ vạn loài thay thân
Thời mạt pháp nếu ai đã ngộ
Tự độ mình, tâm rộng lợi tha
Chúng sanh còn đắm, ái hà
Chúng ta không nỡ bỏ qua cho đành
Thời mạt pháp chúng sanh mê muội
Không biết mình tiếp khổ chôn vùi
Ngày ngày thỏa thích vui chơi
Nào hay sự khổ tơi bời đợi ta
Thời mạt pháp bao nhiêu người ngộ
Để độ mình thoát khổ vần xoay
Bởi vì cứ ngỡ cõi nầy
Đủ đầy mọi thứ,. Sum vầy sống lâu
Thời mạt pháp, giảm buông mới ngộ
Nếu vẫn còn hư vọng mãi vô
Ôm hoài tình chấp tam đồ
Không hay mình đã tự vô sáu đường
Thời mạt pháp, ai tường hư giả
Biết buông ra, tất cả vì người
Nhân quả không dám dễ ngươi
Không lười vun đắp đẹp tươi khắp cùng
Thời mạt pháp viên dung có một
Niệm PHẬT ĐÀ rất tốt cho mình
Chú giải huân tập trí sinh
A Di ĐÀ PHẬT, giúp mình hết đau ( luân hồi)
Thời mạt pháp dồi trao niệm PHẬT
Thoát ra ngoài, loài vật chui vào ( làm súc sanh)
Kiếp nầy thoát khổ rất mau
Tương lai làm PHẬT ra vào tây phương
Thời mạt pháp đủ đường dụ hoặc
Phải nhìn ra, ôm chắc PHẬT ĐÀ
Đừng tin, lời ngọt Quỷ Ma
Nó lôi ta xuống Diêm La nhiều đời
Thời mạt pháp người ơi hãy tỉnh
Cứu mạng mình, pháp giới chúng sinh
Vì sao, vì họ vô tình
Không tin nhân quả không tin A Tỳ
Thời mạt pháp do ta làm mạt
Không tu hành chuyện ác tung hoành
Sát sanh, chiếm đoạt lợi danh
Vậy nên ảnh hưởng quả lành mất đi
Hơn thua, ích kỉ, những gì
Sửa đi tất cả đừng ghi khắc lòng
Tịnh bang muốn bước vào trong
Ta bà rửa sạch rác trong rác ngoài
Mạt pháp không phải do ai
Do ta tàn hoại mỗi ngày nhiều hơn
A Di ĐÀ PHẬT A Di ĐÀ PHẬT
A Di ĐÀ PHẬT A Di ĐÀ PHẬT
A Di ĐÀ PHẬT A Di ĐÀ PHẬT
Thời mạt pháp trì danh niệm PHẬT
Làm thật lòng nước PHẬT được về. ( Sửa)
mopham
Các bậc tiền bối của Tịnh Độ
Pháp môn Tịnh độ Lý cực cao sâu, Sự cực giản dị. Do vậy, người thiên tư thông mẫn, tri kiến cao siêu thường xem Tịnh độ là pháp tu của bọn ngu phu, ngu phụ, chẳng chịu tu trì. Nào biết đây là pháp môn rốt ráo để mười phương Tam thế hết thảy chư Phật, trên thành Phật đạo, dưới độ chúng sinh, thành thủy, thành chung. Họ thấy kẻ ngu phu, ngu phụ tu được pháp nầy bèn coi thường, sao chẳng xét trong hội Hoa Nghiêm, bậc đã chứng bằng với Phổ Hiền, bằng với chư Phật, vẫn phải dùng mười đại nguyện vương hồi hướng vãng sinh Tây Phương Cực Lạc ngõ hầu viên mãn Phật quả? Miệt thị pháp môn Tịnh độ chẳng chịu tu là coi những vị trong hội Hoa Nghiêm thuộc hạng người gì? Chỗ quy tông cuối cùng của kinh Hoa Nghiêm có đáng nên tôn trọng hay nên coi thường đây?
Có thái độ như vậy không có gì khác hơn là do chưa xét kỹ nguyên do của từng pháp môn thông thường và đặc biệt, cũng như Tự lực, Phật lực, đại, tiểu, khó, dễ, nên mới đến nỗi như thế. Nếu đã xét kỹ, há chẳng học đòi Hoa Nghiêm hải chúng, nhất trí tiến hành cùng cầu vãng sinh ư?
-ẤN QUANG ĐẠI SƯ GIA NGÔN LỤC-