Vô thường khi đến chẳng hẹn ngày
Cũng không quyến thuộc với một ai
Cũng không tính, tối ngày đêm sáng
Bất chợt thì ta hết thở ngay
Lòng vòng sáu nẻo lòng vòng
Khổ ôi, là khổ nói không hết lời
Kiếp người khổ quá người ơi
Chỉ ăn với ngủ, tơi bời cái thân
Ốm đau khó chịu muôn phần
Nói chi sanh tử ngàn lần đau hơn
Ta làm, ta lãnh, ta hờn..
Không hề biết lỗi chỉ thua hơn hoài
Ta làm sai, các Ngài đến nhắc
Ta vô minh, cứ mặc buông lung
Đủ ngày nhân quả hãi hùng
Trả cho tơi tả, vô cùng đớn đau
Vì cả đời tâm vào nhiều xấu
Quả không lành nào có tin đâu
Không tin nên chẳng hồi đầu
Càng ngày càng chất tội sâu nghiệp dầy
Hiện nơi đây, bao nhiêu nhìn thấy
Để cứu mình thoát khỏi vần xoay
Cứ ham tạo tác cõi nầy
Không hay, tích tắc xum vầy ông cha ( chết ngắc)
Vậy kịp đâu để mà tu sửa
Tử sanh mà nào có chừa ai
Quả kia chờ đợi ngày ngày
Phước không còn nữa, đến ngay tức thì
Vậy cần phải tu đi, nhanh chút
Đừng hẹn chờ đến lúc già tu
Già mới tu thời gian không đủ
Vì hơi tàn, mạng sắp ngao du ( hết thở rồi)
Già thì như giọt sương mù
Tan trong tích tắc phù du hoà vào
Thân ta bọt nước, chiêm bao
Làm sao vĩnh cửu, mà không hoại tàn
Đừng vọng tâm ôm mang, rồi khổ
Sớm quay đầu, tội nghiệp bớt vô
Kiếp người khi xuống dưới mồ
Có đem gì được, hồ đồ mà chi ( tạo tác)
Có mấy khi, giật mình biết sợ
Ta từ đâu, hết thở về đâu ( dễ gì biết nghĩ tới việc này)
Để còn kịp sớm quay đầu
Cứu mình kiếp cuối, hết sâu luân hồi
Nói vậy thôi, mấy ai nhìn thấu
Chuyện tử sanh đau khổ nhiều lâu
Chỉ cần danh lợi mưu cầu
Cầu cho đủ thứ, cầu sâu Diêm Phù
Nguyện cùng pháp giới sửa tu
Biết buông biết giảm giả phù vần xoay
Chúng ta ngắn lắm nơi nầy
Ngộ thôi còn kịp tại đây cứu mình
Sáu thời bớt tác ý sinh
Là ta đã tỉnh, dục trần khó lôi
Nhìn ra chân tướng thật rồi
Biết ngay tất cả luân hồi ẩn trong
Tin PHẬT, thì thoát nhiều vòng
Trả vay đau khổ bên trong bên ngoài
Nhân quả đã định nào sai
Tự làm, tự chịu, không sai thiếu gì
Vậy nên ta bớt, bớt đi
Ta bà không có cái gì của ta
Ta bà nhiều lắm sáu nhà ( dẫn dắt lục đạo)
Chúng ta còn khoái thì ma là mình
A Di ĐÀ PHẬT A Di ĐÀ PHẬT
A Di ĐÀ PHẬT A Di ĐÀ PHẬT
A Di ĐÀ PHẬT A Di ĐÀ PHẬT
Đây mượn tạm kiếp nầy thôi đã đủ
Duyên sâu rồi tin PHẬT, phải thật tu ( sửa rốt ráo)

Giới Luật 027- Tại Gia Luật Yếu Quảng Tập - Kinh Ngũ Giới Tướng - Buổi 13- Giới Vọng Ngữ - Phần 1

Pháp Ngữ Mới Nhất
Thống Kê Truy Cập
Đang truy cập: 25
Hôm nay: 59
Tháng hiện tại: 3692
Tổng lượt truy cập: 215492
Các bậc tiền bối của Tịnh Độ
Pháp môn Tịnh độ Lý cực cao sâu, Sự cực giản dị. Do vậy, người thiên tư thông mẫn, tri kiến cao siêu thường xem Tịnh độ là pháp tu của bọn ngu phu, ngu phụ, chẳng chịu tu trì. Nào biết đây là pháp môn rốt ráo để mười phương Tam thế hết thảy chư Phật, trên thành Phật đạo, dưới độ chúng sinh, thành thủy, thành chung. Họ thấy kẻ ngu phu, ngu phụ tu được pháp nầy bèn coi thường, sao chẳng xét trong hội Hoa Nghiêm, bậc đã chứng bằng với Phổ Hiền, bằng với chư Phật, vẫn phải dùng mười đại nguyện vương hồi hướng vãng sinh Tây Phương Cực Lạc ngõ hầu viên mãn Phật quả? Miệt thị pháp môn Tịnh độ chẳng chịu tu là coi những vị trong hội Hoa Nghiêm thuộc hạng người gì? Chỗ quy tông cuối cùng của kinh Hoa Nghiêm có đáng nên tôn trọng hay nên coi thường đây?
Có thái độ như vậy không có gì khác hơn là do chưa xét kỹ nguyên do của từng pháp môn thông thường và đặc biệt, cũng như Tự lực, Phật lực, đại, tiểu, khó, dễ, nên mới đến nỗi như thế. Nếu đã xét kỹ, há chẳng học đòi Hoa Nghiêm hải chúng, nhất trí tiến hành cùng cầu vãng sinh ư?
-ẤN QUANG ĐẠI SƯ GIA NGÔN LỤC-