VUN TRỒNG !
VÀ VIÊN MÃN
Phước lành tích lũy đầy nhiều
Giảm được nhân nghiệp bao nhiêu nơi nầy
Giảm được các điều đã gây
Phước đầy đức đủ, cõi nầy dễ tu
Phước không như giọt sương mù
Chóng tan biến mất, không lưu được gì
Phước nầy tích lũy dầy sâu
Tạo thành nhân tốt, khởi đầu duyên sanh
Phước đã trồng tưới kết thành
Quả lành trái ngọt, một đời an yên
Duyên sâu tiếp tục cắt ghiền
Bằng câu niệm PHẬT, luân phiên ngày ngày
Phước Huệ song tu tốt thay
Chúng ta duyên đủ, tháng ngày đang gieo
Vô lượng kiếp sau hết nghèo
Tây Phương bảy báu ngọc treo đầy cành
Nhanh cầu về cõi Tịnh Bang
Đường lót bằng vàng đón chúng ta
Không như cái cõi ta bà
Lao đao vất vả, vậy mà.. có chi
Nước của PHẬT không thiếu gì
Muốn gì có đó, cần chi nhọc nhằn
Nhà gác theo ý khởi tăng
Năm Lực của PHẬT tuyệt vời làm sao
Không còn nấu nướng chiên xào
Đồ ăn thức uống, hiện vào có ngay
Thân tâm an lạc hoài hoài
Thật là sướng khỏe, vậy ai muốn về ?
YÊU CẦU VÉ VỀ TÂY PHƯƠNG
Về thì đây tập.. không mê
Năm trần sáu nhiễm, biết chê dần dần
Phải làm chân thật từ đây
Thì nước PHẬT ấy, xum vầy có ta
Rõ ràng đây chẳng phải nhà
Nhìn qua ngó lại, chỉ là mượn thôi
Đến ngày trả với nghiệp đòi
Ôi thôi nhiều lắm, trả gì nổi đâu
Mượn vay sống với khổ sầu
Nào đâu vĩnh viễn, cứu mình ngộ mau
Bớt đi nghiệp mới, đừng vào
Dồi trau chân tánh, cầu về Tây Phương
Phương Tây không có vô thường
Phương Tây không có, sáu đường đọa sa
Phương Tây cắt khổ thật mà
Phương Tây khác hẳn, ta bà tin không ?
Về Tây, giả tạm bớt ham
Tương lai làm PHẬT, có gì sánh qua
Làm PHẬT, hết trả nghiệp rồi
PHẬT không thể có, luân hồi chi chi
Duyên về Tây, nhân ghi niệm PHẬT
Xả bỏ dần, những cất tam đồ
Điều kiện gì, để nước PHẬT vô ?
Gìn giữ nhe, những ai đã ngộ
Một kiếp xả, nhiều kiếp hết khổ
Chịu thiệt thòi, khổ sẽ thành vui
Chịu thiệt đi.. chấm dứt chôn vùi
Thiệt một chút.. không còn vùi dập
Có tín nguyện PHẬT mới chấp nhận
Có tin sâu, thật có sen Thân
Có thực chất, thì có nhân lành
Có niệm PHẬT, thì sanh Cực Lạc
Đã tin PHẬT, không tin vị khác
Đã cứu mình, nhân ác đoạn chừa
Đã tu rồi, tu đúng pháp chưa
Đã sửa được.. luân hồi chấm dứt
A DI ĐÀ PHẬT A DI ĐÀ PHẬT
A DI ĐÀ PHẬT A DI ĐÀ PHẬT
Hành trình về PHẬT, cần giác tỉnh
Nếu vẫn mơ hồ, nghiệp đến rinh

Giới Luật 027- Tại Gia Luật Yếu Quảng Tập - Kinh Ngũ Giới Tướng - Buổi 13- Giới Vọng Ngữ - Phần 1

Pháp Ngữ Mới Nhất
Thống Kê Truy Cập
Đang truy cập: 11
Hôm nay: 185
Tháng hiện tại: 3414
Tổng lượt truy cập: 215214
Các bậc tiền bối của Tịnh Độ
Pháp môn Tịnh độ Lý cực cao sâu, Sự cực giản dị. Do vậy, người thiên tư thông mẫn, tri kiến cao siêu thường xem Tịnh độ là pháp tu của bọn ngu phu, ngu phụ, chẳng chịu tu trì. Nào biết đây là pháp môn rốt ráo để mười phương Tam thế hết thảy chư Phật, trên thành Phật đạo, dưới độ chúng sinh, thành thủy, thành chung. Họ thấy kẻ ngu phu, ngu phụ tu được pháp nầy bèn coi thường, sao chẳng xét trong hội Hoa Nghiêm, bậc đã chứng bằng với Phổ Hiền, bằng với chư Phật, vẫn phải dùng mười đại nguyện vương hồi hướng vãng sinh Tây Phương Cực Lạc ngõ hầu viên mãn Phật quả? Miệt thị pháp môn Tịnh độ chẳng chịu tu là coi những vị trong hội Hoa Nghiêm thuộc hạng người gì? Chỗ quy tông cuối cùng của kinh Hoa Nghiêm có đáng nên tôn trọng hay nên coi thường đây?
Có thái độ như vậy không có gì khác hơn là do chưa xét kỹ nguyên do của từng pháp môn thông thường và đặc biệt, cũng như Tự lực, Phật lực, đại, tiểu, khó, dễ, nên mới đến nỗi như thế. Nếu đã xét kỹ, há chẳng học đòi Hoa Nghiêm hải chúng, nhất trí tiến hành cùng cầu vãng sinh ư?
-ẤN QUANG ĐẠI SƯ GIA NGÔN LỤC-